Mùa đông luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, nơi gió lạnh hòa quyện cùng nỗi nhớ và tình yêu. Những bài thơ về mùa đông không chỉ mang đến cảm xúc lãng mạn mà còn là lời tâm tình gửi gắm qua từng con chữ. Hãy cùng chuyên mục Thơ của VANHOADOISONG khám phá những vần thơ về mùa đông hay và ý nghĩa nhất!
Thơ về mùa đông ngắn 2 câu
1. Gió lạnh về, lay cành khô, lá rụng,
Đông chạm lòng, se sắt những nhớ nhung.
2. Mùa đông đến, mây trời xám bạc,
Lòng cô đơn như gió rét tàn phai.
3. Bước chân nhỏ lạc vào chiều phố vắng,
Tuyết trắng bay, lạnh giá phủ tim côi.
4. Đêm đông buốt, trăng mờ sau ngõ,
Hồn miên man, theo gió lạc xa rồi.
5. Mùa đông buồn, người qua không ngoảnh lại,
Chiều úa màu, tim khắc khoải cô liêu.
6. Bông tuyết trắng chạm tay rồi tan vỡ,
Như nỗi lòng không giữ nổi tình ai.
7. Sương giăng lối, vạt đồi hoang lặng lẽ,
Đông chớm về, trái tim bỗng bơ vơ.
8. Mùa đông đến, hoa tàn rơi héo úa,
Nắng chẳng về, lòng nhớ mãi mùa xưa.
9. Cành khô gãy trong một chiều tĩnh mịch,
Gió đông về, lòng thấm lạnh cô đơn.
10. Mùa đông lạnh, cánh đồng xa vắng bóng,
Người ở đâu, để nỗi nhớ chơi vơi?
11. Lá khô rụng giữa chiều đông tĩnh lặng,
Nhớ một người, mà lòng mãi chơi vơi.
12. Sông mùa đông, nước buốt dòng lạnh giá,
Lòng xót xa, như ký ức không màu.
13. Bầu trời xám, mây trôi về lặng lẽ,
Đông mịt mờ, như giấc mộng tàn phai.
14. Mùa đông lạnh, quán nhỏ im bóng cũ,
Người không về, chỉ gió thổi ngang qua.
15. Giá băng phủ lên từng tia nắng nhạt,
Nỗi buồn nào chạm khẽ trái tim đau.
16. Gió đông thoảng, gọi hồn ai về nhớ,
Phố lạnh buồn, ngỡ bước chẳng còn ai.
17. Căn phòng nhỏ, đèn vàng treo hiu hắt,
Ngoài trời xa, đông lạnh giá từng cơn.
18. Hoa cúc muộn giữa mùa đông chợt nở,
Như nhắc rằng, nỗi nhớ chẳng phai phôi.
19. Đông tàn lụi, lá khô rơi lặng lẽ,
Người có hay, lòng đã hóa hư không.
20. Nơi góc phố, sương giăng mờ lối nhỏ,
Bước chân về, mà bóng mãi xa xăm.
21. Mưa đông về, giọt buồn rơi tí tách,
Lòng cô đơn, đợi nắng ấm mong chờ.
22. Gió thổi qua, lạnh lùng làm rối tóc,
Mùa đông về, làm nhớ nhung thêm nhiều.
23. Bầu trời xám, mây giăng che lối cũ,
Nỗi nhớ xưa, như cơn gió bão bay.
24. Cánh cửa khép, ngọn đèn leo lét tỏa,
Mùa đông về, lòng lạnh lùng thêm đau.
25. Tuyết rơi đầy, phủ kín con đường vắng,
Đông về đây, hồn ai lạc lối đi.
26. Chiều đông tĩnh, sương mù bao phủ khắp,
Gió lạnh về, kéo nỗi buồn chôn sâu.
27. Mùa đông đến, cây trụi lá đứng yên,
Nhớ một người, mùa cũ chẳng quay về.
28. Lạnh lùng buốt, tay cầm khép lại vạt áo,
Đông vào rồi, lòng chợt muốn lắng đọng.
29. Mây vần vũ, che khuất bóng mặt trời,
Mùa đông về, tiếng gọi ai xa xôi.
30. Đêm đông buồn, tiếng gió rít qua cửa,
Nỗi niềm xưa, cứ mãi vương vấn hoài.
Những bài thơ ngắn mùa đông vui, ấm áp
Đông cô đơn
Đông này vẫn giống đông xưa,
Vẫn đi dép nhựa, vẫn chưa có bồ.
Tết này vẫn giống tết xưa,
Vẫn đi xe số, vẫn thừa ghế sau.
Tạm gác tình nồng
Phiêu du nữa kiếp trời xanh,
Một mình sương gió đã thành thói quen.
Giờ em lời ngỏ chốt then,
Làm sao chấp nhận được liền đây em?
Gió đông khẽ thổi bên thềm,
Mùa đông giá lạnh còn thêm quạnh lòng.
Biết em đang đợi người mong,
Cho anh tạm gác tình nồng em nha!!!
Nhớ kỷ niệm chiều đông
Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽ,
Nét u buồn điểm nhẹ màu mây.
Nhớ thương một thủa đong đầy,
Hàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng.
Chờ mùa đông
Mùa đông về, gió lạnh heo hút,
Anh chờ em trong những đêm dài.
Lòng anh ấm, nhưng ngoài kia lạnh lắm,
Mong em về, sưởi ấm nỗi đơn côi.
Đông về nhớ em
Mùa đông về, gió rít qua cửa sổ,
Anh nhớ em trong từng nhịp thở dài.
Tuyết rơi nhiều, nhưng lòng anh vẫn ấm,
Chỉ cần em, mọi lạnh giá tan ngay.
Mùa đông và anh
Mùa đông đến, ngoài tuyết rơi trắng xóa,
Anh trong lòng mong nhớ bóng hình em.
Dù ngoài kia có gió lạnh, mưa dầm,
Tình yêu anh vẫn trao em sưởi ấm.
Gió đông và em
Gió đông về, mang theo hơi se lạnh,
Anh nhớ em trong những buổi chiều tà.
Dù tuyết rơi, dù trời đầy đêm tối,
Em vẫn tỏa sáng trong đêm đông này.
Chờ đợi trong đông
Tuyết rơi ngoài kia, lạnh lắm em ơi,
Anh chỉ muốn thấy em bên cạnh mình.
Dẫu mùa đông có kéo dài mãi mãi,
Chỉ cần em, lòng anh thôi bắng giá.
Áo ấm mùa đông
Đông về, gió lạnh cuốn qua phố,
Anh chỉ muốn ôm em thật chặt.
Dù tuyết rơi, dù trời mưa lạnh,
Tình yêu em là áo ấm cho anh.
Nhớ đông xưa
Đông về, nhớ lại những ngày xưa,
Tuyết rơi giăng phủ trắng lối em về.
Em cười, anh say trong ánh mắt,
Mùa đông ấy, tình ta vẫn ngọt ngào.
Dưới mưa đông
Mưa đông rơi, lạnh buốt lòng anh,
Thèm vòng tay sưởi ấm tim này.
Dẫu tuyết rơi, dẫu gió có lạnh,
Em tỏa nắng xua tan băng giá.
Tình đông
Đông về, tuyết phủ trắng khắp nơi,
Nhớ về em, tình yêu bất diệt.
Tuyết rơi, nhưng lòng anh vẫn ấm,
Vì có em trong những đêm đông dài.
Ánh nắng đông
Mùa đông về, trời xám ngập đường,
Anh chỉ mong ánh nắng tình thương.
Dù gió lạnh, tuyết rơi trên phố,
Em là ánh sáng, sưởi ấm tình yêu.
Thơ mùa đông lạnh, buồn, cô đơn
Một chiều đông
Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông.
Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không?
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng.
Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say.
Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang.
Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông
Chiều nay, một chiều đông…
Nỗi niềm mùa đông
Mùa đông về, gió lạnh se lòng,
Phố vắng tanh, lá rụng không dừng.
Bóng xế tà, đèn phố mơ mộng,
Hồn cô đơn, lẻ bóng đêm trường.
Lòng người đi, kỷ niệm còn vương,
Chốn xưa cũ, một thoáng buồn thương.
Giá băng kia, phủ kín lối nhỏ,
Đông sang rồi, hồn tôi lạc lõng.
Cây trụi lá, đứng đó im lìm,
Chờ mùa xuân, chờ nắng ấm êm.
Nhưng mùa đông, cứ mãi dài thêm,
Lòng ta giá, như tuyết không tan.
Mùa đông ơi, sao cứ buồn hoài?
Cho tâm hồn, thêm chút ấm áp.
Đông qua đi, để lại bao la,
Một mảnh hồn, theo gió bay xa.
Cơn mưa mùa đông – Mãi Yêu Em
Mưa về gieo cái lạnh đông,
Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh.
Cỏ cây hoa lá úa cành,
Chim không buồn cất cánh bay lên trời.
Sao mà lạnh quá ai ơi,
Suối không buồn chảy, mây trời quên bay.
Mưa về đem gió heo may,
Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu.
Vườn ai rụng trắng hoa cau,
Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta.
Nhìn em dáng đẹp như hoa,
Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông.
Nhà ai khơi bếp lửa hồng,
Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa.
Trời buồn không ánh sao sa,
Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây.
Mưa về đem giá lạnh đây,
Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông.
Lời ai nặng nỗi hoài mong,
Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân.
Mùa đông nhớ nhà
Mẹ ơi! đông đã về rồi,
Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người.
Thương con mẹ nhớ hay cười,
Cho con ấm áp xứ người mẹ nha!
Thương cha thương mẹ nhất là:
Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa.
Thương mẹ những buổi sớm trưa,
Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về.
Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê,
Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi.
“Công cha nghĩa mẹ bằng trời”,
Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng:
Rằng: con cố gắng học hành,
Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng.
Mẹ ơi! đau xót trong lòng,
Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh.
Ba năm dưới đất Sài Thành,
Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời.
Cuộc đời chua lắm mẹ ơi!
Không như trái ngọt mẹ dành cho con.
Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn,
Hay còn thau thức vì con xa nhà.
Mẹ ơi! con cũng nhớ nhà,
Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào.
Màn đêm buông xuống lúc nào,
Để cơn gió thổi đông về lạnh vai.
Tương lai con vẫn còn dài,
Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm.
Lá rơi lặng lẽ bên thềm,
Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha.
Mùa đông hãy sớm đi qua,
Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn.
Mẹ ơi con vẫn là con,
Dù cho đông giá hay đời nhạt con.
Bởi vì con biết vẫn còn:
Vòng tay cha mẹ bao la biển trời.
Dù đi khắp bốn phương trời,
Con sẽ trở về tay mẹ tay cha.
Cùng nhau xum họp cả nhà,
Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời.
Ai buồn hơn ai – Vũ Thị Minh Nguyệt
Ở bầu trời nào đó,
Ai thao thức đêm dài?
Ở một ô cửa sổ…
Biết ai buồn hơn ai?
Ta mất mát cả hai,
Tình yêu còn ở lại.
Dẫu được thua, tê tái…
Vẫn hạnh phúc đắng lòng!
Em chua chát và anh,
Buồn dâng trong đáy mắt.
Ngỡ ngàng giây gặp mặt…
Mà lòng tắt lửa lòng!
Trong em là mùa đông,
Trong anh là hoang vắng.
Trái tim giờ đắng lặng…
Biết ai buồn hơn ai?
Mùa đông buồn
Đông sang, gió lạnh về đây,
Lòng người cô quạnh, bơ vơ.
Cành cây trơ trụi, lá bay,
Phố phường im ắng, đìu hiu.
Mùa đông, lòng nhớ ai nhiều,
Kỷ niệm xưa cũ, mơ màng.
Giá băng phủ kín, sương tan,
Hồn tôi lạc lõng, đông sang.
Bài thơ cuối đông – Bounthanh
Cuối đông lang đãng sương phủ mờ
Lòng vẫn ngóng ai vẫn đam mê
Ánh trăng cuối đông mờ mờ nhạt
Trong lòng khao khát lạnh bờ mi.
Cuối đông đã đến sắp chào đi
Lại thêm một mùa để lại gì
Trăng khóc đổ hạt sương trời đó
Gợn lòng nhớ em cõi đêm khuya.
Đông lạnh – Hoàng Yến
Đông về rồi, anh có thấy lạnh không?
Có buồn không khi nhìn trời u ám?
Hay tình chết rồi, lòng sẽ thành vô cảm,
Chẳng thấy não nề khi gió lạnh, đông sang.
Anh nhớ không, duyên mình đã lỡ làng,
Ta xa nhau từ mùa đông năm ấy.
Bao đông rồi mà vẫn đau biết mấy,
Khi gió lạnh về, mưa bụi cứ rơi rơi.
Gió đông về, lòng em cứ chơi vơi,
Cơn gió vô tình cứ nhắc hoài thủa ấy.
Chẳng thể gom được nắng mùa hè bỏng cháy,
Để đông về, đừng lạnh lẽo cô đơn.
Tình cũ rồi, chẳng dám trách dám hờn,
Trách cơn gió, cứ vô tình gợi nhớ.
Gió đông ơi, đã chẳng mong gặp gỡ,
Mùa đông này, đừng lạnh nữa được không.
Lạnh
Lạnh rồi anh, em nhớ lắm bàn tay
Anh ủ ấm cho những ngày đông giá
Suốt mùa đông ta bên nhau vội vã
Nhưng giận hờn nay tất tả trôi xa
Đông về rồi em nhớ quá anh ơi
Chân lẻ bước về cuối trời buốt giá
Cơn mưa khuya rủ nhau về tất tả
Còn lại gì em trống vắng ngày qua
Em nhớ mùa đông năm ấy đôi ta
Gió vẫn quất liên hồi cây mệt lả
Hạnh phúc bên anh giờ chia đôi ngả
Lạnh bàn tay buốt giá quá anh à.
Đông chờ
Có những khi trong lòng thấy trống vắng
Tự hỏi lòng, có còn nhớ anh không!
Nhớ nhung sao cứ trống trải trong lòng
Hay bởi vì chờ anh trong vô vọng
Trời vào đông gió lùa qua bến mộng
Lạnh trong tim, hay lạnh chốn cô phòng
Mang dấu yêu gởi vào khoảng hư không
Để chờ mong trải dài theo năm tháng
Em không muốn đưa anh vào dĩ vãng
Vì tình em đã trao hết anh rồi
Dù duyên mình có cách trở đôi nơi
Nhưng tình em, trao anh rồi anh nhé!
Mùa đông buồn – Trung Dũng
Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn
Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng
Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu
Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang.
Mùa đông xa nhau
Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.
Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
Ở bên này trời vừa mới vào đông
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau.
Thơ mùa đông tình yêu lãng mạn thả thính
Xem chi tiết: 60+ bài thơ tình mùa đông hay bày tỏ nỗi buồn cô đơn lạnh lẽo
Mùa đông và em
Gió ùa về một mùa đông ngập phố,
Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng,
Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng,
Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang.
Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang,
Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh,
Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh,
Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông.
Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?
Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ,
Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở,
Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ.
Thành phố trở mình khoác áo mùa đông,
Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét,
Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết,
Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!
Thơ tháng 12 mùa đông
Trời lập đông, tháng mười hai se lạnh,
Một mình anh đi giữa phố đêm khuya…
Nghe thấm lạnh từ trong lòng nổi nhớ,
Bóng hình người con gái đã thương yêu.
Tháng mười hai, còn chút gì vương vấn,
Bao yêu thương, lưu luyến buổi ban đầu,
Lần hò hẹn mắt nhìn nhau nồng ấm,
Lời yêu thương đã nói tận đáy lòng.
Tháng mười hai, trời vẫn còn mưa muộn,
Nhìn mưa rơi lất phất lại thêm buồn,
Bao yêu thương dâng đầy theo ngày tháng,
Sâu thẳm lòng anh nổi nhớ không nguôi.
Tháng mười hai, anh trầm ngâm lặng lẽ,
Gom hết lại bao thương yêu, nhung nhớ,
Anh mang theo trên đường đời vô định,
Bóng hình em sâu thẳm tận lòng anh.
Chiều đông mưa đổ – Đoàn Hanh
Chúng mình đã đi qua,
Mùa thương kề mùa nhớ.
Thân quen từng hơi thở,
Xây hạnh phúc nồng nàn.
Tình yêu mãi chứa chan,
Nếu ân tình trọn vẹn.
Những nẻo đường cuộc sống,
Cần có sự sẻ san.
Bao vất vả gian nan,
Ta cùng nhau cố gắng.
Từ hai bàn tay trắng,
Chẳng quản ngại vươn lên.
Nhưng người đã vội quên,
Nghĩa tình trong gian khó.
Yêu thương và gắn bó,
Đã dần dần nhạt phai.
Vì đâu trăng chia hai,
Đò xưa thuyền lạc lối.
Nhành hoa ly bối rối,
Khi mùa về ngát hương.
Thôi nhé, chẳng còn thương,
Vấn vương chi thêm khổ.
Giữa chiều đông mưa đổ,
Lệ đắng… tràn đẫm mi.
Hai người… hai lối đi.
Mùa đông yêu thương
Mùa đông về, lòng ấm áp,
Yêu thương trao gửi, khắp nơi.
Tình người mến thương, chẳng phai,
Mùa đông lạnh giá, lòng người ấm nồng.
Bàn tay se lạnh, tìm về,
Nắm chặt bàn tay, truyền hơi ấm.
Mùa đông không lạnh, bên nhau,
Yêu thương sưởi ấm, trái tim ta.
Hơi ấm mùa đông – Vu Hung Viet
Gió bấc từng cơn sắp thổi về
Mây đen trà xuống phía bờ đê
Thương người bận bịu bao công việc
Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề.
Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ
Buốt tê ùa tới đắp chăn mê
Ước mong Đông tới chung khăn ấm
Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.
Thơ về mùa đông Hà Nội
Xem thêm: Những bài thơ về Hà Nội mùa thu hay, thơ về mùa thu Hà Nội lãng mạn
Phố cũ – Phan Vũ
Hà Nội ơi, phố xưa còn đâu,
Bụi thời gian phủ lấp màu nhà cũ.
Ngõ hồn nhiên, gió lạnh về từng cơn,
Hà Nội ơi, mùa đông buốt giá lòng.
Hà Nội đông về
Hà Nội đầu đông có lạnh không em,
Con đường xưa vẫn quen mùi hoa sữa.
Chiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửa,
Lối ai về nhớ một nửa yêu thương.
Hà Nội đông nhớ
Hà Nội tháng này đông lạnh giá,
Hàng cây già trút lá dưới sân.
Xa đông nay đã bao lần,
Bỗng dưng lại thấy bần thần nhớ đông.
Thơ hay về mùa đông ý nghĩa nhất
Xem thêm: 100+ bài thơ tình mùa thu lãng mạn, buồn nặng trĩu cô đơn
Nỗi nhớ mùa đông – Trần Thị Trúc Mai
Một thoáng đông về lạnh thấu xương
Mình em thao thức suốt canh trường
Hỏi ai còn nhớ người trong mộng
Hay đã lãng quên mọi ngả đường
Tuyết trắng phủ đầy trong bóng tối
Mà cõi lòng em vẫn nặng vương
Vẫn đợi người xưa hoài chẳng tới
Lạnh thấu tim em suốt canh trường.
Đêm đông
Đông về rồi mà anh ở nơi đâu
Để cho em ôm nỗi sầu mong nhớ
Đêm thao thức suốt canh trường trăn trở
Đẫm mặn môi tim nức nở nghẹn ngào
Đông đã về chẳng còn nắng hanh hao
Đường khuya vắng trăng sao mây che khuất
Đợi chờ anh mỗi ngày như thường nhật
Đắng cay lòng thực chất anh đã quên
Đông về rồi mà chẳng ở kề bên
Được anh ôm hôn lên đôi má thắm
Đã nguyện ước cùng thêu hoa dệt gấm
Đành lòng thôi lệ đẫm mắt nhạt nhòa
Đông về rồi cải vẫn trổ đầy hoa
Đem giá lạnh buốt da mà đến vội
Đừng hờn trách em đây lòng nông nỗi
Đôi chúng mình hai lối chẳng trọn duyên!
Đông sang – Hương mrs – le
Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng?
Sao cái rét đã về trên phố vắng
Mình thương nhau mấy mùa thu thầm lặng
Mấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm
Nay em về nơi phố cũ thân quen
Nơi dấu in bàn chân mình hò hẹn
Chiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyến
Chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu
Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơ
Bông hồng thắm đang chờ người đến hái
Chút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoải
Trong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si
Em cứ níu cho mùa thu mải mê
Vì sợ anh chưa kịp về nơi hẹn
Mỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếm
Mong đến ngày chim én báo xuân sang.
Giận mùa đông – Đỗ Mỹ Loan
Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.
Giấc mơ mùa đông
Vài chiếc lá cuối thu còn thổn thức
Bấc phong trần rạo rực bước ngang qua
Thảo nguyên xanh sương trải thảm hiền hoà
Mây ngơ ngẩn ngắm sao sa vừa sáng
Vầng trăng khuyết đâu vơi hồn lãng mạn
Thi sĩ tìm bầu bạn với Hằng Nga
Lạ lùng thay không rượu cũng không trà
Sao chếnh choáng hồn ta nghiêng ngã vậy?
Em như vị thiên thần ôi lộng lẫy
Đến cùng anh khơi dậy những nồng nàn
Gieo nụ tình trải khắp đất hồng hoang
Vườn yêu trổ rộn ràng muôn hoa ái
Thời gian hỡi! Làm ơn ngưng đọng lại
Thiên thần ơi! Ta ngây dại mất rồi
Đây nụ cười, ánh mắt cả bờ môi
Kia nhịp đập bồi hồi lưu luyến mộng
Nắng rón rén vào rèm thưa lay động
Ta mỉm cười khát vọng hãy còn vương
Tình xa ơi! Như thế đủ thiên đường
Đông này ấm người thương em có biết?
Mùa đông – Hồ Xuân Thu
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió đông về gọi cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc đông sang
Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười cùng mùa đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
Phố mùa đông – Toàn Tâm Hòa
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ mùa thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?
Gió bấc – Hồ Văn Hảo
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay,
Hương buồn man mác lướt qua cây,
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
Chợ ngày đông
Trời rét quá! Mái lều xơ xác gió,
Chợ mênh mông quán họp độ mươi người.
Các cô gái khăn vuông trùm to hó
Miệng nhai trầu thỉnh thoảng nói ra hơi.
Đây lối rộng người mua đi khép nép
Kia đường dài kẻ bán đứng thu tay.
Mụ hàng cá luôn mồm xoa xuýt rét,
Chị gánh rau lập cập đỗ quang mây.
Xào xạc được một giờ rồi bỗng chốc
Chợ tàn dần lẻ tẻ tiễn người qua
Lều quán lại rùng mình trong gió thốc
Và âm thầm run lạnh dưới mưa sa.
Có phải mùa đông đến
Tháng mười đến trời sắp vào đông
Trời bất chợt đổ mưa dông xối xả
Nắng vội vã, bước qua thu buồn quá
Gió lạc mùa xa lạ đến chênh vênh
Tháng mười đến em lẽ nào không nhớ
Em mải miết tìm trong làn hơi thở
Mùa thu tàn làm đau thêm nỗi nhớ
Cơn gió về làm nắng mong manh
Tháng mười ơi! Đừng mưa nhiều rên rỉ
Tan nát lòng mùa đông đến càng nhanh
Để ngoài kia lá rụng hết trơ cành
Đông đến rồi tháng mười đến rất nhanh
Thời gian ơi! Xin hãy trôi thật chậm
Để cho tôi còn có mẹ trên đời.
Hơi ấm mùa đông
Gió bấc từng cơn sắp thổi về
Mây đen trà xuống phía bờ đê
Thương người bận bịu bao công việc
Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề
Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ
Buốt tê ùa tớí đắp chăn mê
Ước mong Đông tới chung khăn ấm
Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.
Những ngày mùa đông – Hà Nguyễn
Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không
Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt
Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt
Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che.
Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè
Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh
Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh
Em cuộn mình đối diện với canh khuya.
Đêm mùa này sao kéo dài lê thê
Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng
Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng
Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh.
Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông?
Vạt nắng mùa đông – Nguyên Đỗ
Vạt nắng về quê cũ,
Chiều đông chợt xôn xao.
Ấm nồng vội ấp ủ,
Mộng đời lại bay cao.
Vạt nắng hồng đôi má,
Dịu dàng tạt qua ngang.
Quên chiều đông lạnh giá,
Đôi môi cười dịu dàng.
Mắt chạm nhau vội cúi,
Sóng lòng reo chứa chan.
Tuyết bay trên ngọn núi,
Tình lửng lơ mây ngàn.
Vạt nắng vàng sông cũ,
Cát vàng trải hoang sơ.
Dấu chân về hội tụ,
Tình mộng ảo như mơ.
Tuyết bên thềm mềm mại,
Tình thơ cổ tích xưa.
Tưởng như là huyền thoại,
Dịu dàng như bụi mưa.
Em về đây phố cũ,
Ngọt ngào hương hoa xưa.
Biết nói gì cho đủ,
Yêu thương mãi chẳng vừa.
Thơ chữ Hán về mùa đông
Đông phong – Lý Bạch
Đông phong vĩ bạch thủy,
Hàn lô độc hướng tây.
Bất kiến cựu nhân lai,
Hồng trần hà xứ khai?
Tạm dịch:
Phong đông thổi sóng trắng,
Sóng lạnh chỉ về tây.
Không thấy người xưa đến,
Bụi đỏ mở đâu đây?
Tuyết – Đỗ Phủ
Thiên sơn lộ tuyết hoa minh,
Lạc đạm phiêu linh, hợp tách biệt ly.
Thiên cổ hữu tình nhân,
Dĩ tuyết vi thư.
Tạm dịch:
Núi trời rải hoa tuyết sáng,
Lãng đãng bay lượn, gặp gỡ chia ly.
Người xưa có tình,
Dùng tuyết làm thơ.
Đông xá – Vương Duy
Đông xá vô nhân tự địa thâm,
Đình tiền cổ lộ băng hàn lạc.
Thiên la địa võng hà xứ dữ,
Bạch nhật hàn quang chiếu ngọc môn.
Tạm dịch:
Lầu đông không người tự đất sâu,
Trước sân cổ lộ băng giá lạnh.
Trời cao đất rộng nơi nào ở,
Ánh nắng lạnh chiếu qua cửa ngọc.
Xem thêm:
- 40+ bài thơ về mùa thu hay, nổi tiếng và đặc sắc nhất
- Cap hay về mùa đông, stt về màu đông hài hước ý nghĩa nhất
- 100+ Hình nền, ảnh mùa đông đẹp full HD cho máy tính, điện thoại
Những bài thơ về mùa đông không chỉ gợi lên khung cảnh lạnh giá mà còn chất chứa cảm xúc ấm áp, sâu lắng. Mỗi vần thơ như một câu chuyện tình yêu, một nỗi nhớ, hay một niềm mong chờ trong cái rét ngọt ngào của mùa đông. Hãy để những vần thơ ấy sưởi ấm tâm hồn bạn trong mùa đông này!